Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Sự vô cảm của nhân viên AN cảng HK TSN

Câu chuyện bình thường, đọc để khi rơi vào tình huống này thì cứ bình tĩnh chấp nhận, đừng nổi nóng tổn thọ.
Sự vô cảm của nhân viên an ninh cảng hàng không Tân Sơn Nhất
Người già, trẻ em chen chúc nhau chờ đến lượt làm thủ tục an ninh tại sân bay Tân Sơn Nhất.Sắp trễ chuyến bay cũng mặc kệ, khách hàng cứ phải xếp hàng trước sự lạnh lùng của lực lượng an ninh cảng hàng không.
Tôi đáp máy bay đi Đà Nẵng chuyến 7g45 phút sáng ngày 16.1.2013. Dù còn 2 tuần lễ nữa mới đến tết, song sân bay Tân Sơn Nhất đã bắt đầu quá tải. Nhận boarding pass xong, còn 45 phút nữa thì đến giờ bay. Tôi lên lầu, xếp hàng làm thủ tục kiểm tra an ninh.

Chân xếp hàng, nhưng đầu thì lo. Vì cửa làm thủ tục nào cũng có 2 hàng người dài dằng dặc. Một nhân viên ở đây, nhìn màu áo và bảng tên thì tôi nhận ra là người của Vietnam Airlines, thấy đông quá bèn hướng dẫn những người có nguy cơ trễ chuyến “sang cửa bên này để làm thủ tục nhanh hơn”. Nhiều người lật đật theo tôi, được một chốc thì “cửa nhanh nhất” này lại trở thành “cửa chậm nhất” vì quá đông.

Dòng người vẫn kiên nhẫn xếp hàng. Đám trẻ xếp hàng lâu quá khóc ré lên, những ông bố, bà mẹ vừa còng lưng bế con vừa dỗ. Vẫn không thấy ai can thiệp để cho những người già lớn tuổi, những bà mẹ có con nhỏ, hay các cặp vợ chồng có em bé được ưu tiên, khiến họ cứ phải vừa bế con vừa xếp hàng. Tôi nhìn lên trên, những nhân viên an ninh cảng hàng không vẫn thản nhiên đến độ lạnh lùng: đứng tì người vào bục, xét giấy tùy thân và boarding pass, lâu lâu giơ tay xua khách hàng trở lại khi họ vô tình bước qua vạch đỏ.

Loa phóng thanh bắt đầu đọc tên những hành khách cuối cùng trong chuyến bay sắp cất cánh, rằng “cửa tàu bay sẽ đóng trong vòng ít phút nữa”. Đã có kinh nghiệm vì “tội” xin xỏ những lần trước, tôi vẫn kiên nhẫn xếp hàng.

Lần trước, khi nghe loa gọi tên mình, sợ trễ tôi đánh bạo bước gặp một cậu an ninh hàng không chỉ bằng nửa tuổi tôi. Cậu này bảo “xin ý kiến chỉ huy” và trỏ tôi gặp chỉ huy. Người chỉ huy nhìn tôi và bảo: “Cứ xếp hàng đi, không trễ đâu mà lo”.

Không trễ là phải rồi, tôi làm thủ tục lấy thẻ lên tàu bay, hành lý đã gửi. Nếu không có tôi thì máy bay vẫn phải chờ, còn chờ không được thì họ phải làm thủ tục soát xét hành lý, để trả hành lý của tôi về. Công việc đó mất ít nhất 30 phút. Và như thế thì chuyến bay trễ, gây hiệu ứng trễ dây chuyền. Cuối cùng, các hãng hàng không bị người dân chửi vì tội là “Delay Airlines”.

Lần thứ hai, tôi thấy bất hợp lý là khách hàng thì xếp hàng dài quá, mà cửa an ninh còn đến 3 cửa nhưng không mở để giải tỏa bớt số đông. Tôi hỏi cậu an ninh soát giấy tờ thì cậu này trả lời rất “tỉnh”: “Dạ chú thông cảm, giờ này (quãng hơn 8 giờ) bọn cháu đang phải ăn sáng!” Một câu trả lời "cực kỳ lễ phép"!

Tôi đã đi nhiều nước trên thế giới. Những nhân viên làm công việc kiểm tra an ninh hàng không của họ rất vui vẻ và rất tình người. Họ kiểm tra giấy tờ, mắt vừa nhìn giấy tờ, vừa liếc xuống phía sau xem có ai thuộc dạng “già cả, phụ nữ có thai hay có em bé” đang phải xếp hàng hay không để mời lên ưu tiên làm thủ tục trước. Và điều đó, tôi không hề thấy ở sân bay Tân Sơn Nhất.

Người phụ nữ này phải bế con xếp hàng hơn nửa giờ để chờ đến 
lượt kiểm tra an ninh. (ảnh chụp lúc 7g sáng ngày 16.1.2013

Và đây là một ông bố...

... và em bé xếp hàng

Các hãng hàng không sợ khách hàng của mình bị trễ chuyến đã phải bố trí vài nhân viên túc trực ở khu vực xếp hàng này. Vừa đi vừa treo bảng số hiệu các chuyến bay sắp cất cánh, xem ai đi chuyến đó thì các nhân viên này … năn nỉ những người xếp hàng bên trên để ưu tiên cho họ làm thủ tục trước. Tôi thấy sự lo lắng của khách hàng và các nhân viên hãng hàng không không nhận được sự chia sẻ của nhân viên an ninh cảng hàng không.

Cuối cùng, khi cậu nhân viên của Vietnam Airlines đưa bảng lên, miệng hỏi “có ai đi Đà Nẵng chuyến 7g45 không?” tiếp cận được chỗ tôi thì tôi cũng đã gần đến cửa kiểm tra an ninh. Hôm đó, tôi là người cuối cùng bước lên máy bay, trong cái nhìn của hàng trăm hành khách khác đang phải chờ đợi.

Chuyến bay cất cánh lúc 8 giờ sáng, trễ 15 phút so với dự định.

Tôi xin gửi những tấm ảnh chụp cảnh các ông bố bà mẹ phải vừa ẵm con, vừa xếp hàng cho quý vị lãnh đạo an ninh cảng hàng không xem với hy vọng sẽ có một chút thay đổi nho nhỏ để giúp người dân bớt cực. Tôi nói người dân ở đây là sai đấy, vì thực sự họ là khách hàng và họ là người đem lại nguồn thu cho quý vị.

Ngọc Thịnh

1 nhận xét:

  1. tôi cũng đã rơi vào hoàn cảnh tương tự và thấy vấn đề chính là Ông sân bay TSN không chung quyền lợi với các Bà hãng bay nên...kê cha chúng mày.Nói cho phí lời,chẳng có gì thay đổi đâu khi không gắn với lợi ích của họ.

    Trả lờiXóa