Rất ít người dân ở phía Bắc VN biết câu chuyện bi thảm về những người vượt biên thập kỷ 1975-1985. Hồi đó mỗi lần đọc hồi ký của người vượt biên (hiện có rất nhiều trên mạng), mình đều rất xúc động và căm phẫn. Ví dụ như đoạn này: "Nửa triệu người Việt chết trên biển Đông mất xác, không một nấm mồ, không ai than khóc. Thậm chí họ còn bị chửi là bọn ma cô, đĩ điếm bám theo chân đế quốc. Một đài tưởng niệm của người Việt tỵ nạn được những người sống sót dựng lên ở Mã Lai để tưởng niệm thuyền nhân cũng bị bọn VC đòi san bằng... Ngày nay người ta đã quên hết những thảm cảnh vô cùng đau đớn, bi thương của những thuyền nhân vượt biển; cũng như người ta đã quên vì sao những thảm cảnh đó xảy ra". Lịch sử VN sau này cần ghi lại, làm rõ và làm cho các thế hệ người dân thấm thía bi kịch này của đất nước. Chỉ có thấm thía thì người ta mới cố không để tái diễn lần nữa.
Tàu ra khơi được hai ngày thì gặp bão. Tôi ngồi gần ở phía mũi tàu. Con sóng khổng lồ đưa chiếc thuyền lên cao, rồi khi con sóng qua đi thì con thuyền chúi xuống; nhìn xuống, trước mặt là đáy biển sâu hun hút và ngước mắt nhìn lên, phía trước là một con sóng khổng lồ khác đang chồm đến. Tôi ngồi bấu vào cạnh thuyền, ngước nhìn con sóng khổng lồ cao ngất đang chụp đến, sợ điếng hồn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mình... chết chắc rồi, mình sắp sửa bị chôn sống dưới lòng đại dương rồi.
Cuối cùng khi chúng tôi đến được Phi, ông cảnh sát trưởng người Phi nhìn chiếc thuyền bé nhỏ của chúng tôi rồi chỉ vào những ngôi nhà đổ nát, những thân cây trốc gốc nằm ngổn ngang trên mặt đất và ngạc nhiên không hiểu sao chúng tôi có thể sống sót trên biển trong một cơn bão khủng khiếp như vậy.
Nhưng những người vượt biên, vượt biển đi tìm tự do không phải ai cũng may mắn như chúng tôi. Hàng nửa triệu người vượt biển đã bị chìm tàu chôn thây trong lòng đại dương; đã bị hải tặc cướp, hiếp, không phải một lần mà rất nhiều lần rồi bị đập chết quăng xác xuống biển; đã chết trong rừng vì đói, vì bị thú dữ ăn thịt v.v.
Vụ 39 người Việt tìm cách nhập lậu vào nước Anh và chết thảm trong xe đông lạnh gần đây đã làm cả nước Anh thương cảm; và làm người Việt chia hai phe mạt sát nhau, kẻ thương người chửi, ầm ầm trên các trang mạng xã hội.
Chết, dù chết cách nào, bị chết chìm, chết ngộp, bị đập chết, bị hiếp đến chết, bị thú dữ ăn thịt hay đói đến chết cũng đều bi thương như nhau.
Nhưng 39 người Việt chết ngộp trong xe lạnh ở Anh, ít ra vẫn còn "may mắn" xác được đem về VN để "gặp" lại thân nhân và chôn cất, được nhiều người Việt trong nước khóc thương.
Còn nửa triệu người Việt chết trên biển Đông mất xác, không một nấm mồ, không ai than khóc. Thậm chí họ còn bị chửi là bọn ma cô, đĩ điếm bám theo chân đế quốc. Một đài tưởng niệm của người Việt tỵ nạn được những người sống sót dựng lên ở Mã Lai để tưởng niệm thuyền nhân cũng bị bọn VC đòi san bằng...
Ngày nay người ta đã quên hết những thảm cảnh vô cùng đau đớn, bi thương của những thuyền nhân vượt biển; cũng như người ta đã quên vì sao những thảm cảnh đó xảy ra. Cái bàn tiệc máu xương VN bây giờ ai cũng có phần. Việt cộng có 10 tỷ mỗi năm. Vịt kiều thì được về VN hái khế, du hí, ăn chơi hưởng thụ....
NGHĨ VỀ NHỮNG CÁI CHẾT THẢM
Ngo Du Trung - Tôi vượt biển sang Phi trên một chiếc thuyền "nhỏ như cái lỗ mũi". Chuyến đi dự trù có khoảng 60 người; nhưng cuối cùng chỉ có 11 người trong nhóm tổ chức đi được; số còn lại bị... hụt, vì người có nhiệm vụ đón họ đã không đón được.
Không biết lúc ấy, nếu có internet như bây giờ, thì tôi có kịp gởi tin nhắn về cho mẹ tôi: "Mẹ ơi! Giấc mơ được sống đời sống tự do của con đã không thành. Vĩnh biệt mẹ!", như cô gái bị chết ngộp bên Anh đã gởi tin nhắn cho mẹ "Con đường đi nước ngoài không thành. Mẹ ơi con thương bố mẹ nhiều. Con chết vì không thở được" không?
Nhưng may mắn là 11 người chúng tôi đã không chui vào... đáy biển. Lý do chính là nhờ thuyền chở ít người nên nó như một chiếc lá chao lượn trên mặt nước theo con sóng mà không bị nhận chìm.
Nhưng may mắn là 11 người chúng tôi đã không chui vào... đáy biển. Lý do chính là nhờ thuyền chở ít người nên nó như một chiếc lá chao lượn trên mặt nước theo con sóng mà không bị nhận chìm.
Cuối cùng khi chúng tôi đến được Phi, ông cảnh sát trưởng người Phi nhìn chiếc thuyền bé nhỏ của chúng tôi rồi chỉ vào những ngôi nhà đổ nát, những thân cây trốc gốc nằm ngổn ngang trên mặt đất và ngạc nhiên không hiểu sao chúng tôi có thể sống sót trên biển trong một cơn bão khủng khiếp như vậy.
Nhưng những người vượt biên, vượt biển đi tìm tự do không phải ai cũng may mắn như chúng tôi. Hàng nửa triệu người vượt biển đã bị chìm tàu chôn thây trong lòng đại dương; đã bị hải tặc cướp, hiếp, không phải một lần mà rất nhiều lần rồi bị đập chết quăng xác xuống biển; đã chết trong rừng vì đói, vì bị thú dữ ăn thịt v.v.
Vụ 39 người Việt tìm cách nhập lậu vào nước Anh và chết thảm trong xe đông lạnh gần đây đã làm cả nước Anh thương cảm; và làm người Việt chia hai phe mạt sát nhau, kẻ thương người chửi, ầm ầm trên các trang mạng xã hội.
Chết, dù chết cách nào, bị chết chìm, chết ngộp, bị đập chết, bị hiếp đến chết, bị thú dữ ăn thịt hay đói đến chết cũng đều bi thương như nhau.
Nhưng 39 người Việt chết ngộp trong xe lạnh ở Anh, ít ra vẫn còn "may mắn" xác được đem về VN để "gặp" lại thân nhân và chôn cất, được nhiều người Việt trong nước khóc thương.
Còn nửa triệu người Việt chết trên biển Đông mất xác, không một nấm mồ, không ai than khóc. Thậm chí họ còn bị chửi là bọn ma cô, đĩ điếm bám theo chân đế quốc. Một đài tưởng niệm của người Việt tỵ nạn được những người sống sót dựng lên ở Mã Lai để tưởng niệm thuyền nhân cũng bị bọn VC đòi san bằng...
Ngày nay người ta đã quên hết những thảm cảnh vô cùng đau đớn, bi thương của những thuyền nhân vượt biển; cũng như người ta đã quên vì sao những thảm cảnh đó xảy ra. Cái bàn tiệc máu xương VN bây giờ ai cũng có phần. Việt cộng có 10 tỷ mỗi năm. Vịt kiều thì được về VN hái khế, du hí, ăn chơi hưởng thụ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét