Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

Chính phủ nên học lũ cướp biển về tính dân chủ ?

Kinh nghiệm rút là từ bài này là Chính phủ nên học lũ cướp biển về tính dân chủ và tinh thần chăm lo cho người lao động ? Thế mới biết trước đây nhiều người nói cũng có cái lý của họ: Muốn đất nước phát triển thì cần cho hết lũ lãnh đạo lên tàu và tống ra biển (để họ ra đó học dân chủ). TS Alan Phan cũng vừa có lời khuyên: Năm 2014 Chính phủ đừng làm gì (đi nghỉ mát, ra biển cả năm) thì nền kinh tế sẽ tốt hơn.
Những điều bất ngờ về cướp biển
Dù là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, cướp biển rất tôn sùng dân chủ. Chúng cũng là những kẻ tiên phong trong việc áp dụng chế độ bảo hiểm lao động.
Ảnh minh họa: IMDB
Công việc hấp dẫn với một số người
Những người sống trên biển luôn đối mặt với nguy cơ thương vong cao. Thực tế này càng thể hiện rõ rệt hơn trong thời đại mà các tàu di chuyển nhờ buồm và không có điện.Vậy tại sao nhiều kẻ vẫn muốn trở thành hải tặc?


Nhiều người nghĩ cướp biển là những tên tội phạm trên các tàu biển ngay từ khi chúng bước vào đời. Song trên thực tế, vô số cướp biển từng hành nghề lương thiện trước khi tay chúng nhúng chàm. Chúng gia nhập thế giới hải tặc vì đó là một công việc béo bở. Sau mỗi phi vụ, thuyền trưởng sẽ chia đều chiến lợi phẩm cho mỗi thành viên. Ngoài ra điều kiện sống của cướp biển cũng khá hơn nhiều so với thủy thủ trên tàu buôn và tàu hải quân.

Những thủy thủ trên tàu buôn có cơ hội trở thành cướp biển khi hải tặc cướp tàu của họ. Theo truyền thống, cướp biển luôn đề nghị những người mà chúng bắt tham gia lực lượng của chúng.

Hành xử theo quy tắc dân chủ

Trái ngược với suy nghĩ của nhiều người, dù chống lại xã hội, cướp biển lại rất tôn sùng dân chủ. Thậm chí chúng ta có thể gọi cướp biển là những kẻ hâm mộ dân chủ một cách cuồng nhiệt. Để duy trì một cuộc sống ổn định trên biển trong nhiều tháng, hải tặc nhận ra rằng dân chủ là cách tốt nhất để thực hiện mục tiêu đó. Thuyền trưởng là người mà phần lớn hải tặc chọn trong các cuộc bầu cử. Việc bầu thuyền trưởng đảm bảo rằng kẻ chỉ huy tàu nhận được sự ủng hộ của phần lớn thành viên trên tàu, nhờ đó mà nguy cơ nổi loạn giảm. Dù có quyền lực tuyệt đối trong một số tình huống – như xung đột hay phân chia tài sản – thuyền trưởng lại chỉ có quyền hạn chế đối với con tàu.


Các cuộc bầu thủ lĩnh của hải tặc luôn diễn ra 
công khai và dân chủ. Ảnh minh họa: Listverse

Chế độ bồi thường và bảo hiểm

Cướp biển có chế độ bồi thường cho mọi thành viên trong băng nhóm. Mức độ bồi thường phụ thuộc vào chấn thương của nạn nhân. Theo quy định, mất một chân là thương tổn nặng hơn so với cụt hai ngón tay, còn mất cánh tay thuận sẽ là tổn thương nặng hơn so với mất cánh tay kia. Nếu bạn am hiểu về lịch sử của ngành bảo hiểm, bạn sẽ biết rằng hải tặc là những kẻ đầu tiên áp dụng chế độ bảo hiểm lao động. Chúng cũng cung cấp các “phụ kiện” cho những thành viên tàn tật – như băng che mắt chột, chân gỗ, móc sắt (thay thế bàn tay cụt). Băng đảng luôn khuyến khích những thành viên tàn tật tiếp tục cống hiến. Hải tặc sống theo chế độ tập thể nên việc mất chân, tay hay tàn tật không làm giảm địa vị, vai trò của mỗi thành viên trong tổ chức.

Nhiều phụ nữ hành nghề cướp biển

Nếu lọt vào một tàu của hải tặc, bạn có thể gặp khá nhiều phụ nữ trên đó. Để gia nhập thế giới hải tặc, việc đầu tiên mà một phụ nữ cần thực hiện là mặc như nam giới. Một trong những nữ cướp biển nổi tiếng nhất trong lịch sử là Mary Lacy, một công dân Anh. Bà rời khỏi nhà ở thành phố Portsmouth, Anh khi mới 19 tuổi và cải trang thành một nam giới với cái tên giả William Chandler để trở thành hải tặc. Thậm chí Mary còn có mối quan hệ luyến ái với một phụ nữ trên tàu cướp biển. Về sau Mary từ bỏ cuộc sống của hải tặc do thể lực của bà không cho phép.

Còn nữa
Thái Dương (theo Listverse)

Trích đoạn TS Alan Phan khuyên Chính phủ:

Hỏi: Nếu có quyền lực, T/S sẽ tăng trưởng nền kinh tế này hay mức thu nhập người dân như thế nào?
Đáp: Chuyện tôi có quyền lực chắc không bao giờ xẩy ra. Nhưng tôi tin vào sự năng động, sáng tạo và cần cù của người dân Việt so với các quốc gia nhược tiểu khác. Tại Âu, Mỹ, Úc… họ bắt kịp thu nhập chuẩn của các cộng đồng thiểu số trong thời gian kỷ lục.
Điều duy nhất họ cần là một môi trường kinh doanh tự do và bình đẳng, không bị quấy phá bởi thành phần ăn hại. Nếu là một lãnh đạo, tôi sẽ cùng các cộng sự đi nghỉ mát suốt ngày và để dân tộc phát triển theo hưng phấn, động lực và kỹ năng tự tạo của họ. Hơi quá khích, nhưng chắc chắn là sẽ tốt hơn cả ngàn lần bây giờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét