Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

(2) Tôi đi làm tiếp viên cà phê 'lú'

Tôi đi làm tiếp viên cà phê 'lú' 
Kỳ 2: Cạm bẫy chực chờ
(Xã hội) - Đêm xuống, cà phê “lú” lên đèn… Muôn ngọn đèn mờ ảo nuôi nấng bao nhiêu ước vọng đổi đời của những cô gái trẻ chỉ còn biết trông chờ vào chút phấn hương.
Họ rồi sẽ dạt về đâu khi nhạt nhòa nhan sắc
Không ít các cô gái mới “chân ướt chân ráo” bước vào nghề ngỡ rằng làm tiếp viên cà phê “lú” chỉ phải phô diễn chút da thịt, chứ không phức tạp như tiếp viên quán nhậu hay bar, .v.v. Nhưng đồng tiền thật sự cũng là một thứ cạm bẫy, mà một khi đã vướng vào thì rất khó để dứt ra, nhất là thứ tiền dễ dàng có được...

Nhàn nhạt phận đời
12h khuya đèn Uni… vụt tắt. My nhạt nhoà son phấn, bước hụt bước hẫng hớt hải vịn lấy đuôi xe tôi, nói như van: “Chị ơi, đưa em về với”. Tay My lạnh ngắt, tôi trấn an: “Có chuyện gì, kể chị nghe xong rồi tính”. My khóc nấc: “Hôm qua em đi chơi với thằng khách, bị nó chuốc rượu, chút xíu nữa là “xong đời”Đêm nay nó lại tới quán, kéo theo mấy thằng mặt mũi dễ sợ lắm, em mới đi ngang qua, nó khều lại bảo: “Tối nay đi chơi nữa nha My”, em im lặng thì nó nói: “Ngon hả con, chút nữa tan ca là thấy cái cảnh”, em sợ quá chị ơi”. Quả thật, có ăn gan hùm tôi cũng không dám đưa My về trong hoàn cảnh này. Tôi bảo với My lấy phòng khách sạn gần đó rồi cùng nghỉ qua đêm, ít nhất cũng đỡ nguy hiểm hơn việc lang thang ngoài đường. My nhạt nhoà nước mắt, cảm kích gật đầu.
My tẩy trang, làn da không phấn son vẫn trắng ngần như sứ. My đẹp dịu dàng, phảng phất chút thanh tao mà chẳng hiểu sao vẫn giữ được ở chốn hỗn tạp này. Tôi nằm với My, đêm lặng im le lói ánh đèn đường hắt qua khe cửa sổ. My khóc thút thít cạnh mép giường, than rằng cuối năm rồi, My nhớ nhà lắm. My kể, My ở cù lao Phú Tân, tuốt An Giang, quê nghèo, nhà My cũng nghèo rớt. Năm My lên lớp 10 mẹ gửi My lên Sài Gòn ở với cô. Cô My là chủ cơ sở may gia công nhỏ, My một buổi đi học một buổi về may cho cô. 
Tình người như nước lã, cô My không trả tiền công đã đành, có hôm còn bắt My làm đến bốn, năm giờ sáng mới cho ngơi nghỉ. My lại nấc lên, tiếng nghẹn, tiếng ngào: “Đã vậy, bả còn hay dắt những người đàn ông lạ vào nhà, cứ chỉ vào em mà nói khéo: “Cháu tui đó, anh ưng thì chờ nó lớn”… Ở được 1 năm, chịu không nổi, em trốn ra ngoài sống, bỏ học luôn. Vì cô không nuôi thì cũng không có tiền mà học nổi”. Rồi My trôi dạt làm gái bán cà phê cho đến tận bây giờ. Hỏi My, mẹ có biết cô đối xử với My vậy không, cô bé co tròn thầm thì như hơi thở: “Dạ có, nhưng mẹ nghĩ em ra ngoài sống… chắc cũng đàng hoàng như người ta…". Hai tiếng "đàng hoàng”, My buông ra chát đắng… 
Tôi lại hỏi, My trẻ vậy thôi chấm dứt cảnh “khoe da mời thịt” này cho rồi, thì My nói: “Em cũng muốn lắm, nhưng lại không biết làm gì khác. Tiêu xài cũng quen, với lại mình cũng đâu có mất mát gì đâu”. Tôi nói, như mới hôm qua, hôm kia, suýt nữa thì My “mất mát”, My im lặng, lòng cô gái trẻ gợn lên nhiều mâu thuẫn. Tôi thủ thỉ khuyên My suốt đêm, bao gồm cả việc nên nghỉ ở Uni… để đảm bảo an toàn. Ngày mai, My nghỉ thật. Tôi cứ nhớ dáng My gầy gầy, sắp đổ gập người vì hớt hải chạy trên đôi giày cao lênh khênh. Cái dáng liêu xiêu ấy giờ không biết đã trôi dạt đến chốn nào…
Hầu hết tiếp viên cà phê “lú”, mỗi người đều mang một câu chuyện đầy uẩn khúc. Những số phận nhàn nhạt tựa như My, như bao cái tên thật thật giả giả khác, những cảnh đời rệu rã, bám vào ánh đèn mờ ảo bởi đói nghèo, bởi thiếu tình thương, hay đơn giản chỉ là vì… không còn biết làm gì. Như Lan, cô gái ở Bến Tre, “mồ côi” chồng ngay đêm tân hôn. Bị thiên hạ đàm tiếu, thêu dệt cái số sát chồng, Lan buồn chán bỏ nhà lên Sài Gòn. 
Nghe người chị cùng quê mách nước rằng, làm tiếp viên hạng sang ở quán cà phê sang sẽ có cơ hội lấy được “chồng ngon”, Lan thử xem sao, rồi lún vào hồi nào không biết. Lan cũng có vài ba mối tình với khách, “Nhưng khách mãi mãi chỉ là khách, họ chỉ ngủ với tao chứ không lấy tao”, Lan chua chát, nụ cười khinh đời vắt chéo lên khuôn mặt đã chớm những vết hằn. Lan năm nay đã tròn 26, quản lý T. cũng nhiều lần nói “tâm sự“ với tôi: “Lan nó “cũ” rồi, chắc anh thay sớm thôi ”…
Hầu hết các quán cà phê “lú” đều liên tục tuyển tiếp viên và tìm mọi cách đổi đào để mang lại “làn gió mới” cho khách. Bởi vậy, tiếp viên cũng có thời, nay là đào hạng sang thì mai mốt phải dạt đến những quán cà phê chòi, buộc phải chiều khách hết cỡ cũng là điều dễ hiểu.
toidicafelu
Lan – cô tiếp viên bị chê là quá "cũ" và sẽ được "dời đi" trong nay mai
Cạm bẫy   
Uni… có phục vụ rượu. Tuy không thể cung cấp đủ các loại rượu mạnh cho khách, vì đây là quán cà phê, nhưng các thứ cocktail, rượu rhum pha chanh, spy,… vẫn đủ lượng để khách say say, quay quay cùng thứ nhạc kích động đến điên cuồng. Chính điều này đã khiến Uni… trở thành “vùng đất dữ” có tiếng trong giới tiếp viên cà phê “lú”. Bởi hơi men và da thịt con gái vốn dĩ rất dễ khiến những tay chơi thiếu kiềm chế. Trong khoảng thời gian làm tại Uni… tôi không ít lần chứng kiến cảnh tiếp viên bị khách sàm sỡ ngay giữa chốn đông người, chưa kể họ còn gây gỗ, ẩu đả với nhau chỉ vì khách bàn này dám trêu ghẹo tiếp viên “ruột” của bàn khác. 
Có không ít tiếp viên do chịu không nổi cảnh “nguy hiểm chực chờ” nên đã bỏ đi đến các quán khác “lành” hơn. Nhưng được mấy bữa họ lại quay về, bởi: “Làm ở đây lương cao, khách đông và boa nhiều quá”… Và chính tôi, cũng có lần chạm trán với dạng khách nguy hiểm này… Lần ấy, khi đang tiếp đá cho bàn số 46 tận trong góc quán, tôi bị ghì tay lại, nhạc quá to nên tôi không tài nào nghe được khách muốn nói gì. 
Nhóm khách đi 4 người, gã khách đang nắm lấy tay tôi tuổi vào độ trung niên, ăn mặc khá chỉnh tề, tôi khéo léo rút tay và cố gắng hỏi gã có yêu cầu gì. Gã hét to vào tai tôi: “Tối nay, đi không em”, cơn tức giận bùng phát nhưng tôi cố kiềm chế, nói với gã rằng: “Xin lỗi anh, tôi không phải là gái”
Tức thì cả đám phá lên cười, nhại theo: “Em không phải là gái, em là gà”. Nghĩ “tránh voi không xấu mặt nào” nên tôi toan bỏ đi, nào ngờ gã khách trung niên bỗng kê chân khiến tôi vấp té, do bàn xếp san sát nên tôi đổ nhào vào một bàn bên cạnh. Bọn chung bàn cười hô hố, bình phẩm bằng những lời khiếm nhã, riêng gã khách trung niên bỗng dùng tay chộp lấy cổ chân tôi, không cho tôi đứng dậy. Không kiềm chế được nữa, tôi bưng ly trà đá tạt vào mặt gã khách khả ố, tức thì hai tiếp viên nam lôi tôi ra khỏi khu vực khách. Quản lý T. giận đến tím tái mặt mày, tên khách đứng vụt dậy lao vào tôi… 
Tôi đang chờ một cú tát trời giáng thì quản lý T. đã kịp thời ngăn gã khách lại. Hai tiếp viên nam đẩy tôi vào phòng nghỉ của quán. Lúc tôi được bước ra thì quản lý T. đã “dàn xếp” êm xuôi. T. không cần biết lý do, liền sỉ vả tôi không tiếc lời và tất nhiên, tôi bị đuổi việc. Đêm ấy, tôi đã phải gọi đồng nghiệp đến đưa mình ra về vì chẳng biết nhóm khách hung tợn kia liệu có chờ tôi đâu đó trên đường về nhà…
10h đêm, cũng là lúc khách đến cà phê “lú” chỉ để… ngắm gái thưa dần, thay vào đó là dạng khách đang kiếm tìm những chuyến “bay đêm” đầy ngẫu hứng. Nên những lời mời mọc sống sượng, những cuộc ngã giá thầm kín cứ thế diễn ra dưới ánh đèn mờ ảo, trong tiếng nhạc át được cả tiếng gào rú điên cuồng. Trong thế giới đèn mờ, giữ được mình có lẽ là điều hết sức khó khăn. 
Bởi, khách đến cà phê “lú” đâu chỉ để uống cà phê mà không ít trong đó đang muốn kiếm bạn tình. Chỉ cần đồng tiền rơi vãi, vài hứa hẹn tương lai, thì các cô gái vốn dĩ cũng vì đồng tiền mà dám phô diễn xác thân làm sao tránh khỏi việc sa ngã. Và bị ruồng bỏ sau khi đã bướm chán ong chường chỉ là chuyện sớm hay muộn. Từ cặp bồ dài hạn, đến ngắn hạn và rồi đi khách như cave hạng sang cứ như một chu trình "ám” lấy phận tiếp viên. Cạm bẫy của đồng tiền như cái tròng đáng sợ chực chờ nuốt lấy từng người từng người một.
Rời Uni…, tôi thường tự hỏi, những My, Thùy Dương, Lan, Nguyệt…, dàn tiếp viên “hot” với những chuyến “bay đêm” liên tục, rồi sẽ trở thành cái gì, dạt đến nơi đâu khi nhạt nhòa nhan sắc… Mấy ai đã bước vào chốn đèn mờ này mà còn nguyên vẹn trong lành để bước ra…
Rời Uni…, tôi tiếp tục đi xin làm tiếp viên nơi khác…
Kỳ tới: Kỹ nghệ moi tiền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét