Tôi nuôi Dê
Phan Hạnh – Cái nghiệp nuôi dê đến với tôi chỉ do một sự tình cờ. Sau một cơn mưa bão nọ, đùng một cái bỗng đâu có một con dê đi lạc vào khu nông trại mới mua của vợ chồng tôi ở Breslau gần thành phố Kitchener như thể trên trời rớt xuống. Đúng là của trời cho.Vậy là chúng tôi giữ nó nuôi chơi. Trước đó, tôi – một thằng dân tị nạn – có hiểu biết tí gì về chăn nuôi đâu, dù chỉ là một con gà. Cho nên, thấy nó có sừng, tôi cứ tưởng nó là dê đực. Tới chừng quan sát nó kỹ hơn một chút, nhất là nhìn nó từ đàng sau khi nó đi, tôi chẳng thấy có cái gì toòng teng “lắc lư con tàu đi” cả. Cái chỗ hai túi dết súng đạn trống không. “Vậy thì nó đúng là một nàng rồi”, tôi đơn giản nghĩ. Thế là vợ tôi đặt cho nó cái tên là Đẹp, vì trông nó cũng dễ thương.
Chúng tôi nuôi nó được một năm hoặc lâu hơn chút xíu thì trước lễ Mother’s Day (Ngày Mẹ Hiền) vài bữa, bỗng dưng một ông bạn, người Canada làm chung hãng đã lâu đời trước tôi và sắp về hưu, hỏi tôi có muốn một con dê đực không thì ổng cho như là một món quà.
(Chẳng là trong lúc giao thiệp giữa bạn đồng nghiệp với nhau, tôi có kể cho ổng nghe chuyện một con dê cái đi lạc vào đất vườn nhà tôi. Tôi còn nhớ ổng gọi đó là một “godsend”).
Tôi trố mắt ngạc nhiên. Dường như ổng đoán được ý tôi nên nói: “Cho không! Không bán!” Ngon ơ vậy đó! Chu mẹc ơi, có ai ngờ tự dưng tôi có một cặp dê để nuôi mà không tốn một đồng xu cắc bạc nào. Biết đâu nếu tôi khéo léo và trời thương, sau này tôi sẽ có được một tài sản là một đàn dê và tất cả mọi thứ đều miễn phí!
Thế là tôi hăm hở xách chiếc xe hơi Volkswagen cà tàng loại sang số tay của tôi đi đón nó về. Tôi đặt nó đứng hai chân sau dưới sàn xe, hai chân trước trên nệm ghế hành khách. Tôi phải vừa bẻ lái xe và sang số bằng tay trái và đầu gối, vừa giữ kềm sừng nó bằng tay mặt.
Như bạn biết, Ngày Mẹ Hiền rơi vào ngày Chủ Nhật đầu tiên của Tháng Năm lúc thời tiết Canada còn lạnh cho nên tôi đóng kín các cửa kính xe. Đến khi chiếc xe đang chạy trên con đường quê chưa tráng nhựa gập ghềnh bận về, tôi thực sự không rảnh tay để mà quay hé cửa kính xe xuống. Chắc bạn biết mục đích để làm gì rồi. Trong chiếc xe bít bùng kín hơi, mùi của con dê đực tra tấn lỗ mũi tôi muốn nín thở. Mà nó có chịu đứng yên để được tài xế là tôi chở nó đi chơi ngắm cảnh một chuyến đâu. Nó vùng vằng nhích tới nhích lui khiến cho tôi phải cố kềm chặt cái sừng bự thô nhám của nó đến độ năm ngón tay tôi mỏi nhừ. Nó ngứa râu hay sao đó cho nên nó tìm cách cạ cằm nghe sồn sột vào bất cứ chỗ nào mà nó có thể cạ được trong xe. Sau này tôi mới hiểu mấy con thú hay có thói quen làm dấu bằng mùi để xác định lãnh thổ. Nhưng chiếc xe là của tôi chớ nào phải của nó đâu.
Eo ơi, cái mùi dê của nó mới thật là khủng khiếp, một cái mùi lạ lùng không giống bất cứ thứ mùi nào mà tôi đã từng được hay bị ngửi trước đó. Nó hôi nồng hăng hắc hơn mùi con chồn hôi (skunk) nhiều. May mà những người tuổi Mùi con dê như tôi không bị mùi dê. Cám ơn trời, tôi chỉ chịu đựng gần nửa giờ đồng hồ là đã tới nhà.
Vợ tôi – một thôn nữ người Canada gốc Đức nhà quê Sorbian – ra đón, tôi dắt con dê xuống xe đưa nó cho nàng và nói:
“Đây là món quà anh muốn tặng em nhân Ngày Mẹ Hiền.”
Chắc tôi cũng nên giải thích tổng quát tình hình một chút xíu, vì tôi không muốn bất cứ ai nghĩ rằng tôi là thằng chồng bần tiện dùng một món đồ lượm làm quà cho vợ. Sự thật là vào ngày Thứ Bảy hôm trước đó tôi có tới dự một cuộc bán đấu giá trong thị trấn nhỏ này và mua được một máy cắt cỏ còn mới chạy điện tự khởi động hiệu Sears chỉ có 45 đô, thật quá rẻ! Tưởng sao, khi tôi mang về đưa cho nàng thì nàng bảo:
“Trời đất quỉ thần ơi! Em chưa thấy ông chồng nào mua máy cắt cỏ làm quà cho vợ bao giờ! Như vậy chẳng khác nào anh gián tiếp giao việc cắt cỏ cho em!”
Nàng nhất định không chịu nhận món quà máy cắt cỏ cho nên tôi mới tặng nàng con dê, một thứ máy cắt cỏ không gây tiếng động và “thân thiện với môi sinh”. Chỉ phiền một điều là suốt mấy tuần lễ liền, nàng nhất định không chịu leo lên xe đi chung với tôi vì mùi dê đã bám dính vào ghế ngồi dễ gì tan hết sớm vậy.
Thế rồi tôi dắt con dê đực – mà tôi cũng đặt tên cho nó là “Đực” luôn cho gọn – tới giới thiệu với Đẹp. Thiệt chẳng khác nào tôi làm mai, cái dại nhất trên đời. Tôi ngắm nghía hai con dê đứng cạnh nhau và cảm thấy rất hài lòng. Bây giờ tôi mới thấy hai con dê khác nhau rất nhiều. Đực có cặp sừng to hơn, râu dài hơn và… hôi hơn. Điểm khác biệt nổi bật nhất chính là cặp túi dết to đùng nó mang lòng thòng giữa hai chân sau treo lơ lửng trên mặt đất. Đẹp đứng kế Đực trông dễ thương hơn với cặp sừng ngắn nhỏ xíu và cái đuôi cong xoắn.
Tôi chưa kịp đóng vai ông mai xe duyên cho đôi trẻ thì Đực đã có hành vi lãng mạn ló mòi dê. Chưa gì chàng ta đã nhún nhảy cà tưng chộn rộn, lăng xăng lít xít nhắng cả lên. Đến khi chàng xoa cằm đầy râu vào mông nàng, nàng không chịu nên xoay người qua hướng khác. Và cứ mỗi lần chàng ta dự định “lên ngựa”, nàng chạy tránh đi.
Tôi thường tự cho mình là một người kiên nhẫn, và thế là tôi bắt ghế ngồi dưới mái hiên, thưởng thức một vài lon bia sau một ngày làm việc và theo dõi sự thể đã đi tới đâu rồi, cặp dê đã làm ăn gì chưa. Nhưng sau nhiều ngày thấy cô dê vẫn làm khó “em chả”, tôi thấy như vậy là quá đủ rồi và nghĩ tôi cần phải giúp thằng Đực một tay. Dẹp mấy lon bia qua một bên, tôi bước ra nhà chuồng, dùng hai tay kềm chặt sừng con Đẹp cho nàng đứng yên một chỗ. Chỉ chờ có thế, Đực phô bày bản lĩnh giống đực, áp vào làm phận sự liền, nhoáng một cái là xong.
Tôi tự bào chữa cho hành động tiếp tay của mình rằng bây giờ tôi đã là một nông dân, nhân danh trời đất, tôi phải làm sao cho dê tôi nuôi sinh con đẻ cái chớ. Xong! Bây giờ tôi chỉ việc chờ một bầy dê con ra đời. Ủa mà chu kỳ dê mang thai là bao lâu cà?
Nhưng tôi đúng là một gã nông dân bất đắc dĩ khờ khạo cù lần chẳng hiểu gì nhiều về loài dê. Số là sau lần được tôi giúp cho việc giao phối, con dê đực của tôi lại tiếp tục có hành vi lãng mạn tìm cách làm chuyện ấy với Đẹp nữa.
Dù sao nó làm mới có một lần (nhờ có tôi giúp đỡ), coi bộ chưa thấm thía gì. Nó cứ bám theo Đẹp để sẵn sàng tiếp tục “làm” nữa nếu có cơ hội. Nhưng chẳng lẽ tôi theo phụ nó hoài? Tội nghiệp Đẹp phải liên tục né tránh sự tấn công quấy nhiễu tình dục của thằng cha Đực dê xồm. Đẹp chạy khắp nơi trên đồng cỏ đến cái mức thậm chí tôi bắt đầu cũng thấy bị làm phiền! Tôi suy nghĩ, có thể dê là một trong những loài động vật suốt đời chỉ giao phối với một bạn tình như người ta không? Tôi nghĩ biết đâu nàng ta đã có bạn đời ở nơi cư ngụ cũ trước khi nàng đi lạc tới đây? Nàng chung thủy với mối tình xưa? Hay là vào lúc ban đêm nàng đã bị thằng Đực râu xồm hành hạ tơi bời rồi nên ban ngày nàng chạy dài?
Trong khi đó, vì không có chỗ giải quyết, chàng Đực nhà ta xuất tinh và nước tiểu rồi dùng râu cằm thay cho cây cọ quẹt mùi hôi đánh dấu bất cứ đâu: mỗi cột hàng rào, vách chuồng, cái bơm nước giếng, bể chứa nước và máng ăn. Chẳng bao lâu, toàn bộ trang trại của vợ chồng tôi bắt đầu có mùi tinh dịch và nước tiểu dê đực! Nó tệ đến nỗi khi tôi ngồi nơi bàn ăn một buổi tối nọ với gia đình gồm vợ chồng tôi, đứa con gái 3 tuổi, và má vợ tôi – cũng là người bảo lãnh cho tôi tới Canada -, mọi người nhăn mặt bảo sao tôi hôi dê quá. Hóa ra là tôi hay dựa vách chuồng nhâm nhi lon bia và tự hỏi Đẹp sẽ còn tránh né sự gạ gẫm của chàng Đực dê xồm được bao lâu nữa?
Đến Ngày Cha Hiền Father’s Day vào khoảng giữa Tháng Sáu, vợ tôi mua cho tôi một món quà. Tối hôm đó, khi chúng tôi đã ngồi vào bàn ăn, nàng trao cho tôi một cái hộp không lớn lắm gói giấy hoa có cột dây ruy băng xung quanh bốn phía tử tế. Nói thật, tôi không kỳ vọng nhiều ở món quà, đúng ra là tôi không mong đợi gì cả. Nhưng khi tôi mở món quà và liếc nhìn vợ yêu của tôi, cặp mắt xanh của nàng ngời sáng lấp lánh và một nụ cười nghiêm trọng nhưng vui tươi trên khuôn mặt. Tôi quay lại nhìn món quà nhỏ của tôi và thử đoán xem nó mang ý nghĩa gì. Và tôi đã hiểu! Tôi cười ngượng ngùng:
“À… Thì ra Ngày Mẹ Hiền anh tặng em con dê hôi rình nên Ngày Cha Hiền em tặng lại anh chai dầu thơm! Cám ơn em.”
Thế rồi bạn có biết sao không? Sau bữa ăn, tôi xách lọ nước hoa ra chuồng dê. Tôi xịt tưới xượi vô hạ bộ của con dê đực hôi rình đó. Tôi còn mở luôn nắp chai và rưới nước hoa lên đầu của nó nữa.
Nếu như có bất cứ thứ chìa khóa nào để mở cho tất cả các quỷ dữ từ địa ngục thoát ra cùng một lúc thì chính tôi vừa thực hiện hành động đó. Khi nước hoa nhỏ giọt chảy từ đầu của Đực xuống hai lỗ mũi, nó thè đôi môi và chìa cằm ngướng cổ ra phía trước như nó từng làm kể từ ngày tôi đưa nó về đây. Nhưng rồi, tôi đoán mùi nước hoa đã thấm vào thân mình nó và thay đổi thực thể của nó, và nó bắt đầu hành động như bị bùa ám, thốt ra tiếng kêu kỳ lạ mà cho đến nay tôi vẫn không thể mô tả chính xác như thế nào. Tôi nghĩ rằng nó có vẻ giống như một sự kết hợp giữa tiếng mụ phù thủy quỷ quyệt rên khi bị “Wizard of Oz” chế nước, và tiếng kêu của một con lợn rừng bị thổ dân người lùn Phi Châu săn giết mà tôi đã xem trên chương trình truyền hình đặc biệt của National Geographic.
Nó bắt đầu tung vó nhảy bổng cà tưng vừa chạy lung tung và lăn trên mặt đất, đồng thời phun chất nhờn của nó khắp mọi hướng. Tôi chạy khỏi chuồng ra ngoài cánh đồng cỏ với Đực đuổi theo phía sau! Tôi chỉ kịp đóng cái cổng rào vài giây trước khi Đực tông sừng vào, sau đó nó tiếp tục húc sừng vào bất cứ vật gì trong tầm nhìn của nó, cứ như vậy trong suốt ba mươi phút hoặc lâu hơn. Đực chỉ ngừng khi nó đã phun ra đủ mùi dê để tự nhận ra mùi này mới chính là mùi của mình. Sau cái màn đó, vợ tôi đồng ý rằng đã đến lúc phải tống khứ “món quà” đó đi; sự chào đón dành cho nó nơi trang trại của chúng tôi đã mòn nhẵn cạn kiệt hết cả rồi.
Trong thời gian đó, con chó cái thuộc loại chó chăn cừu có tên gọi theo tiếng Anh là Border Collie của chúng tôi đẻ ra một lứa chó con đầu tiên. Tôi đăng một mẫu quảng cáo trên tờ báo địa phương và một phụ nữ từ thành phố Kitchener đã gọi và hẹn muốn tới xem. Đến khi biết ra bà ta là một bác sĩ thú y chuyên loại thú nhỏ, tôi mới nói với bà ấy về nỗ lực của chúng tôi muốn cho Đẹp sinh con. Bà đề nghị để bà khám xem chúng tôi phải đợi bao lâu nữa cho đến khi Đẹp sinh con.
Thế là chúng tôi tạm dẹp đám chó con sang một bên và đi trở lại nhà chuồng. Tôi phải thừa nhận rằng tôi cảm thấy rất tự hào về sự gìn giữ ngăn nắp của nông trại khi chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, được một bác sĩ thú y từ thành phố ngỏ lời khen ngợi nói rằng bà thích những gì bà nhìn thấy. Điều đó bảo đảm với tôi rằng chúng tôi đã quyết định đúng khi mua trang trại này. Có lẽ một số bạn đọc cũng có liên quan đến quyết định tương tự khi còn trẻ và phải chọn lựa một quyết định lớn, chẳng hạn như cưới vợ khác chủng tộc, dời nơi sinh sống, mua một trang trại, hoặc một chiếc xe hơi mới, bạn muốn chắc chắn rằng bạn đang quyết định đúng đắn.
Nếu ba vợ tôi còn sống thì tôi sẽ hỏi ý kiến của ông về những việc quan trọng cho chắc ăn, nhưng ông chết hai năm nay rồi vì bịnh tim. Không có ông, tôi được một bác sĩ thú y khen trang trại đầu tiên của tôi, tôi cũng vui sướng lắm. Đang còn lâng lâng trong niềm vui sướng về thành đạt của mình, bỗng tôi nghe bà bác sĩ thú y vừa nói cái gì đó, tôi xin bà lặp lại cho. Bà nói: “Con dê này không phải là một con dê cái, mà là một con dê đã thiến.”
Đột nhiên tôi nghe quặn thắt trong lòng. Tôi đáp lại câu tuyên bố của bà bằng cái nhìn trống rỗng trong khi tâm trí tôi quay ngược nghĩ về lần tôi đã uống bia hơi say và đã tiếp tay giúp cho Đực dê xồm cưỡng hiếp Đẹp. Lúc đó tôi thấy mình đúng là một thằng đần. Cho đến ngày nay, tôi tự hứa sẽ không bao giờ vừa uống bia vừa chăm sóc gia súc nữa.
Bà bác sĩ thú y ra về, không một lần quay lại và cũng chẳng còn quan tâm đến đàn chó con của tôi. Thậm chí cuối cùng chúng tôi cũng phải mang Đẹp đi cho chủ khác vì nàng / chàng/ nó dê ấy không bao giờ trở lại bình thường như trước nữa. Trước khi tôi mang Đực – con dê xồm quái quỉ – về trang trại, Đẹp là một con dê rất hiền lành ngoan ngoãn, luôn chạy tới mừng chào đón chúng tôi khi chúng tôi mang cho nó một khúc cà rốt hay miếng táo. Và, mặc dù người ta có thể nghĩ rằng một khi con dê đực dâm dục đã vắng bóng, mối đe dọa không còn nữa, Đẹp sẽ trở lại bình thường như trước. Nhưng không. Dường như Đẹp vẫn còn bị kinh nghiệm đáng ghê tởm một lần ám ảnh mãi mãi.
Giờ đây khi tôi bước vào cánh đồng cỏ, thoạt đầu nó cũng chạy đến tôi như mọi khi, nhưng rồi nó khum đầu xuống và muốn cụng sừng vào người tôi. Tôi đoán con dê đã mang theo một mối hận vì sự đồng lõa của tôi với con dê xồm háo dâm, mặc dù lúc đó tôi đâu có biết Đẹp là một con dê trung tính và tôi chỉ có ý tốt muốn giúp cho chúng giao phối mà thôi.
Sau đó không lâu, tôi mang Đẹp đi cho người khác vì tôi không thể chịu đựng nổi sự dày vò ân hận và mặc cảm tội lỗi của tôi mỗi khi nhìn thấy nó nữa.
Phan Hạnh
http://www.thegioimoionline.com/?p=2797
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét