Thứ Hai, 10 tháng 6, 2024

Nước ta có bao nhiêu người ngớ ngẩn?

Nước ta có bao nhiêu người ngớ ngẩn?
FB Nguyễn Huy Cường 8-6-2024 Bạn chỉ đọc cái tựa đề này là biết, chính người đặt ra câu hỏi này cũng là người ngớ ngẩn. Nếu đọc hết câu chuyện này, có thể bạn sẽ ước lượng số người ngớ ngẩn sẽ là nhiều triệu người, mà đặc điểm chung của con số này là người … yêu nước, trong đó có bạn, có tôi.
Chuyện là thế này: Cách đây vài tuần, một anh bạn có người thân vào một bệnh viện lớn trong TOP 5 của thành phố cấp cứu vì cơn đau quặn vùng lưng, bí tiểu bước sang giờ thứ 24.

Nộp ba triệu tiền tạm ứng xong, vào một trong hai cái giường sắt trong một căn phòng 4,5 X 4,5 nghỉ. Phòng có máy lạnh và sạch, có sao nói vậy. Phòng này, nếu ngoài cổng bệnh viện (ví dụ như ở Phường 11, 12, quận Gò Vấp chẳng hạn), giá khoảng 300 ngàn/ một ngày đêm đổ về. Ở đây giá hai triệu.

Bác sĩ cho chiếu chụp, siêu âm, kết quả rõ là có viên sỏi 9 li nghẹn lại ở đường niệu, gây bí tiểu vài chục giờ và đau đớn “tuyệt vời”. BS tiêm thuốc giảm đau và nói cho người nhà bệnh nhân biết: Thứ năm tuần sau người khám và điều trị theo bảo hiểm, mới có suất tán xạ phá sỏi. Lý do vì bệnh viện không có… máy. Phải chờ… thuê.

Cũng lạ, cái bệnh biện lớn chừng này, tồn tại và phát triển hơn 50 năm, hàng năm tiêu tốn nhiều tiền ngân sách mà không có một cái máy tán sỏi!

Cả nhà lo lắng. Chả lẽ “đau đẻ chờ sáng trăng”, chờ từ tối chủ nhật đến thứ năm mới hết tội! Mà mỗi liều thuốc giảm đau chỉ có tác dụng chừng bốn tiếng, lại đau.

Bỗng có phép thần hiện ra: Khoảng chín mười giờ đêm một cô bác sĩ đến thăm. Cô cho biết, nếu gia đình chọn cách điều trị “dịch vụ”, theo yêu cầu thì có thể đến sáng mai là được!

Giá khoảng hơn hai mươi triệu. Nộp tiền, làm giấy cam đoan, ok! Nói dại, lúc này họ bảo 50 triệu cũng phải “dạ” thật ngoan.

7 giờ sáng hôm sau, cho bệnh nhân lên xe đẩy, đẩy đến phòng tán xạ!

Không biết đêm qua họ đi thuê ở đâu mà lanh thế!?

30 phút sau bệnh nhân trở ra phòng hậu phẫu nằm nghỉ, mọi việc đã xong! Y tá giao cho người nhà viên “xá lợi” to, vừa lấy trong niệu quản bệnh nhân.

Ông bác sĩ nuôi người nhà kề đó, ghé xem xong, nói “Lạ thật. Nếu tán xạ thì viên sỏi tan ra như cám, theo đường tiểu trôi ra ngoài chứ sao lại còn nguyên vẹn thế này?”

Người nhà bệnh nhân đem chuyện này ra hỏi 5 bác sĩ thân thiện qua Zalo thì cả 5 người khẳng định, đây là mổ nội soi chứ không tán xạ tán xiếc gì cả.

Vậy là tiền dịch vụ thì trả cho việc tán xạ, đắt là vì thuê máy tư nhân, nhưng các bác sĩ thần thánh đã làm một phẫu thuận đơn giản là mổ nội soi.

Ông con nhà này lên Facebook, Zalo hỏi tứ tung, từ cung cách mổ đến giá cả thì … loạn xì ngầu!

Có bạn là bác sĩ bệnh viện một tỉnh miền trung, nói, nếu mổ nội soi, có bảo hiểm, không biến chứng, nhiễm trùng, giá chỉ hai triệu! Có bác sĩ chuyên khoa thì nói nếu “tán xạ… thật” hết chừng dưới mươi triệu, nếu là dịch vụ.

Nhưng… Có nhiều đáp án nghe tỉnh cả người. Có nơi trong ngoài 50 triệu, có chỗ 70 triệu! Nghĩa là nhà này “hưởng” giá trung bình, là còn có phước đấy, không có gì mà ầm ĩ cả. Kể cả nhà này trả tiền “thuê máy” và tiền vài triệu cho nửa buổi nằm phòng hậu phẫu không có hoá đơn!

Đến đây, không khó để thấy ba điều:

Điều một: Tấm thẻ bảo hiểm Y tế có thể thoắt cái biến thành thứ vô dụng.

Điều hai: Các ”Từ mẫu” có bài bản, có nghệ thuật đưa con mồi vào thế “phải chấp nhận” cứng ngắc, phải ký cam đoan không thắc mắc gì! Mọi thứ kín như bưng, chẳng ai biết!

Điều ba: Các “Từ mẫu” này kinh doanh phòng nghỉ giỏi hơn ngành khách sạn nhiều. Biến một giá trị 300.000đ thành hai triệu đ, dễ như bỡn.

Thưa các bạn, viết xong bài này, tôi gửi Zalo cho bạn thân là một chuyên gia thuỷ lợi ngoài Hà Nội, bạn đọc xong “xì” một cái nhẹ tênh: “Ông là thằng ngớ ngẩn. Ở Việt Nam kinh tế chuyển sang tư bản rất ngọt. Một mà hai, hai là một từ lâu rồi, làm gì có cái XHCN nào trong ngành này nữa!”. Gần ba chục triệu cho ca mổ kia không rẻ không đắt.

Cô bác sĩ kiếm được món hời này về đi xin học cho con vào trường “chuyên” lại phải chia sẻ. Cô hiệu trưởng trường chuyên kiếm cái phong bì dày khi đi đăng ký nhà đất lại phải chi cho ông cò thập thò nơi “một cửa”. Ông bác sĩ vớ được món này trên đường về sau sinh nhật sếp, có tí hơi cồn, lại phải san bớt chút hoa hồng này cho việc thổi kèn đo độ cồn …

Cái này đã trở thành phổ dụng rồi, hợp tình hợp lý, đúng phom thời đại, thắc mắc làm cái gì!

Thế là thôi, có điều không dám nói câu trơn tru xưa nay “Lương y như Từ Mẫu” nữa. Nếu không có tiền, là “Lương y như … Từ Chối” ngay!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét