Hôm qua đi ăn với một số bác nguyên là lãnh đạo cấp cao, trong câu chuyện có nhắc tới một số nhân sĩ tri thức tiêu biểu của đất nước trước năm 1975, làm mình nhớ tới năm tháng lúc nào cũng hoa mắt vì đói, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đói, đầu óc không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài đói. Từ kinh nghiệm bản thân, mình thường nói với anh em, đồng nghiệp khi chưa từng trải qua cảnh của người đói thì chắc chắn các bạn sẽ không hiểu được người đói nghĩ gì. Dưới đây là mô tả của một trong những triết gia nổi tiếng nhất Việt Nam về cái đói của ông và gia đình. Triết gia này đã bảo vệ xuất sắc 2 luận án tiến sĩ quốc gia Pháp khi chỉ mới 23 tuổi.
Cái đói thê thảm
Thảm cảnh đầu tiên mà tôi và gia đình phải chịu: đó là cái đói.
.......... Ngay từ lúc đầu, với viễn tượng những ngày khó khăn trước mắt, với dự trữ ít oi, chúng tôi bắt đầu một giai đoạn hạn chế, tiết kiệm. Trước tiên, loại bỏ ngay buổi ăn sáng, một thói quen xa hoa của những người tư sản. Tiếp đến, cá thịt từ từ biến mất trong những buổi ăn trưa và tối. Khẩu phần cơm và rau mỗi ngày một ít đi. Và đến lúc mỗi ngày chúng tôi chỉ có một bát cháo để ăn. Vợ và con gái tôi ốm đi trông thấy. Bao nhiêu sáng láng đã biến mất trên khuôn mặt dài ra vì ốm đói. Họ tự hỏi tại làm sao mà các bà tự nhịn ăn để có một thân hình thon thả?
.................................................
Chúng tôi có một con chó do bạn bè cho. Nó rất khôn và chúng tôi yêu nó lắm. Nhưng nó đã già và chúng tôi không còn khả năng mua cho nó thịt và những thức ăn tăng sức, nó không còn sức đứng lên trong chuồng, ngẩng đầu nhìn tất cả chúng tôi, với một ánh mắt tin yêu của loài vật, chắc chắn với những dòng nước mắt và một nỗi buồn sâu thẳm vì đã đến lúc phải rời chủ. Chúng tôi bật khóc khi nó nấc những hơi thở cuối cùng.